Người đàn ông nắm lấy tay cô bé quàng khăn đỏ chính là Ôn Văn.
Cô bé quàng khăng đỏ liếc nhìn Ôn Văn, lộ ra vẻ mặt khinh thường, tay lại càng dùng sức hơn nữa.
Đã có người ngăn cản, vậy thì cô sẽ trực tiếp bóp nát đầu Bạch Tiểu Mật!
"Hửm hửm... muốn so sức mạnh với tao à?"
Số liệu màu xanh lá cây hiện lên trên tay Ôn Văn, sức nắm của anh đột nhiên tăng mạnh, nắm cổ tay cô bé quàng khăn đỏ phát ra tiếng răng rắc.
Dưới cảm giác đau nhức, cô bé quàng khăn đỏ rốt cuộc buông lỏng tay đang bóp cằm Bạch Tiểu Mật, sau khi giãy ra khỏi sự kiềm chế của Ôn Văn thì lùi ra sau hơn mười mét, cẩn thận nhìn Ôn Văn.
Cổ tay trắng nõn của cô ta đã sưng đỏ, khi nãy sức của Ôn Văn mạnh đến kinh người.
"Mày là ai, ở trong trấn trước giờ chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là thợ săn? Mày có lẽ không phải là Đại Thám Tử, vậy mày chính là tên Biến Thái kia!"
Nghe thấy lời cô bé quàng khăn đỏ nói xong, Ôn Văn nghiêm túc sửa lại: "Ừm.... ăn nói lịch sự một chút, chỉ là biệt hiệu là Biến Thái thôi, đừng có nói như tao đây thật sự là biến thái như vậy."
"Ai thèm quan tâm chứ!"
Cô bé quàng khăn đỏ vén áo choàng, trên cặp đùi xinh đẹp phân biệt giắt vài loại dây đeo vũ trang, bên trên là đủ loại vũ khí.
Cô bé quàng khăn đỏ rút hai khẩu súng, nhắm vào Ôn Văn nói: "Biến thái phải chết!" Nói xong liền bóp cò.
Ôn Văn dễ dàng né tránh quỹ tích của đạn, nhưng trán thì nổi gân xanh, anh cảm thấy con bé không hiểu chuyện này nên bị dạy dỗ một phen, bằng không không lễ phép như vậy, sau này lớn lên sẽ bị xem thường!
Ừm, đánh đòn là một kiểu nghiêm phạt rất tốt...
Vì vậy Ôn Văn quỳ rạp dưới đất, dùng động tác né đạn quỷ dị của riêng mình, nhanh chóng tiếp cận cô bé quàng khăn đỏ.
Khi nãy lúc cô bé quàng khăn đỏ xốc áo choàng, Ôn Văn nhìn thấy bên trong đều là vũ khí nóng, vì thế có lẽ cô gái này không am hiểu cận chiến!
Mắt thấy mình không thể đánh trúng Ôn Văn linh hoạt như nhện, cô bé quàng khăn đỏ ném súng trong tay xuống, sau đó luồng tay vào trong áo choàng, túm ra một khẩu phóng hỏa tiễn!
Phần đầu khẩu rốc két là hình đầu cá mập đang nhe răng cười, tiếp đó cô ta bấm cò súng.
Mắt Ôn Văn cũng sắp trừng ra ngoài, vì sao dưới lớp áo choàng be bé kia lại là ống phóng hỏa tiễn chứ...
Lẽ nào là một dụng cụ siêu năng thuộc tính không gian?
Hỏa tiễn phóng tới trước mặt, Ôn Văn vội vàng nhảy lên cao, sau khi vụ nổ kịch liệt xảy ra mới rơi xuống đất, Ôn Văn từ bỏ tư thế quỷ dị kia, nó chỉ thuận tiện để né đạn mà thôi.
Uy lực của phát hỏa tiễn khi nãy rất mạnh, so với hỏa tiễn bình thường lợi hại hơn không ít.
Có điều Ôn Văn cũng không phải ngồi không, sau khi nhìn thấy đạn hỏa tiễn của cô ta thì lại càng kích thích tính háo thắng của Ôn Văn hơn.
"He he, đạn hỏa tiễn của mày và đạn hỏa tiễn của tao, rốt cuộc là ai mạnh hơn?"
Ôn Văn thoáng chốc biến mất, sau khi xuất hiện trở lại thì trên tay cũng có một ống phóng rốc két, phía trước khắc ký hiệu đạn hỏa tiễn.
Ôn Văn cười gằn phóng đạn hỏa tiễn về phía cô bé quàng khăn đỏ, cô bé quàng khăn đỏ không kịp phản ứng bị nổ một thân đầy bụi đất.
Thế nhưng cô bé quàng khăn đỏ cũng không căm giận, ý chí chiến đấu trong mắt lại càng mạnh hơn, bởi vì cô phát hiện đây là một đối thủ có hỏa lực tương tự với mình, hẳn phải cẩn thận đối phó.
Vì thế cô bé quàng khăn đỏ lại lôi ra đạn hỏa tiễn, tiếp tục oanh tạc Ôn Văn, hai bên bắt đầu tiến hành oanh tạc bạo lực.
Lúc này khuyết điểm của Ôn Văn liền lộ rõ, cô bé quàng khăn đỏ có thể bổ sung đạn dược bất cứ lúc nào, mà Ôn Văn chỉ có thể trốn vào trong trạm thu nhận mới bổ sung được, chút chênh lệch nhỏ này làm Ôn Văn bị bắn tới chạy trối chết.
Tiếng vang của đạn hỏa tiễn nổ tung làm cư dân ở gần đó đều đóng chặt cửa sổ, sợ bị cuộc chiến của hai người vạ lây.
Trốn một hồi thì Ôn Văn bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, trốn tới trốn lui chính anh cũng thấy phiền, chiến đấu như vậy anh không có chút ưu thế nào cả.
Vì thế sau lưng Ôn Văn xuất hiện một đôi cánh, tay vươn tới trước, một lá chắn sáng trắng noãn xuất hiện ở trước mặt Ôn Văn, che chắn đòn tấn công của ống phóng rốc két.
Không quản là năng lực của Nhan Bích Thanh hay năng lực của thiên sứ, Ôn Văn cũng đều lộ ra trong quá trình sát hạch siêu thợ săn, vì thế trước khi có được sức mạnh lại càng mạnh mẽ hơn, Ôn Văn dự tính sẽ dùng hai loại thể chất này để ngụy trang là một người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa.
Sau khi bụi mù tan hết, Ôn Văn ở trong lá chắn ánh sáng không bị tổn hại chút nào, cô bé quàng khăn đỏ ném khẩu rốc két đi, từ dưới áo choàng lôi ra một khẩu Gatling!
Khẩu Gatling này rất có phong cách, tuy nó không mạnh như Phật Thuyết Gatling, bị họng súng thô to nhắm tới cũng làm Ôn Văn cảm thấy tê dại da đầu.
Phải biết, lá chắn thiên sứ trước đây cũng đã bị anh dùng Gatling bắn thủng, tuy Phật Thuyết Gatling khẳng định cao cấp hơn khẩu Gatling của cô bé quàng khăn đỏ nhưng Ôn Văn cũng không muốn dùng lá chắn cường ngạnh đối kháng dòng lũ kim loại của cô ta.
Vì thế Ôn Văn đập cánh bay lên, bay lên không, đôi cánh chớp lóe, lông chim lóe tia sáng giống như tên nhọn bắn về phía cô bé quàng khăn đỏ.
Trong làn mưa tên dày đặc đó, cô bé quàng khăn đỏ căn bản không thể điều khiển khẩu Gatling to lớn kia tấn công Ôn Văn, chỉ có thể mệt mỏi chạy trốn.
Tuy là quái vật cấp Tai Nạn nhưng một thân sức mạnh của cô nằm ở mớ vũ khí cường đại này, nếu không thể sử dụng vũ khí thì cô có thể coi là quái vật yếu nhất trong đám quái vật cấp Tai Nạn.
Trốn trốn một hồi thì cô bé quàng khăn đỏ chợt nhớ tới những tháng ngày của ba năm trước.
Khi đó cô ở trong một thành phố to lớn ngoằn ngoèo, chiếm vị trí chủ đạo là 'vượn khủng bố đứng thẳng' mạnh mẽ!
Đám vượn này bị một vị chúa tể để mắt tới, ở rất nhiều nơi trên thế giới đều thành lập thành phố, trật tự ở trong thành phố do đám vượn khủng bố kia đặt ra, những quái vật khác chỉ có thể sống trong bóng râm của chúng.
Bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ dưới sự thống trị của đám vượn đứng thẳng này, bị chèn ép mà buồn bã qua đời, chỉ để lại cô bé quàng khăn đỏ không nơi nương tựa.
Vì thế cô chỉ có thể dựa vào đầu cơ trục lợi vũ khí để sống sót trong tòa thành lớn này.
Cô bé quàng khăn đỏ không có nhà, không có thức ăn, buổi tối chỉ có thể núp ở mái hiên lạnh run.
Thành phố vào ban đêm vừa đen kịt lại lạnh như băng, cho dù là quái vật nếu như không có che chở thì cũng rất khó sinh tồn.
Cô bé rút ra một viên đạn, châm thuốc súng ở bên trong, lấy được chút ấm áp và ánh sáng, trong tia sáng đó, cô nhìn thấy thức ăn thơm ngon, giường chiếu ấm áp, nhưng rất nhanh đã biến mất không còn nữa.
Cô lại đốt một viên đạn hỏa tiễn, nhiệt lượng tỏa ra làm rét lạnh phải tránh xa cô bé, lần này cô bé nhìn thấy bà ngoại của mình.
Nhưng rồi đạn hỏa tiễn của mất đi ánh sáng.
Ngay lúc cô bé sắp chết vì lạnh, cô bé nhớ ra lời bà ngoại từng nói, nhà bọn họ còn một thứ vũ khí rất mạnh mẽ, chỉ cần sử dụng thì sẽ nhận được hạnh phúc!
Vì thế cô bé đã dùng loại vũ khí này, cướp bóc một cửa hàng quái vật, lấy được đầy đủ vật tư, đồng thời cũng đánh lui đội tuần tra của 'vượn đứng thẳng khủng bố'.
Cuối cùng trốn khỏi tòa thành lớn kia, đi tới thế giới hiện thực...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo